Thứ Tư, 8 tháng 2, 2017

Thơ Xuân 2017

MẸ! 

Mỗi năm tết đến xuân về
Ngậm ngùi nhớ Mẹ đã về bên kia
Mẹ tôi - Người Mẹ kính yêu
Lam lũ vất vả ruộng đồng sớm hôm
Bèo rau, cám bã, tép tôm
Nấu rượu, nuôi lợn ôm am đủ điều
Bom Mỹ  - vớt cá quá liều (1)
Thuốc sâu chưa hết - đã liều lội ngay (2)
Đồng cao, đồng trũng, Mẹ hay
Chỗ nào hoang hoá ra tay cuốc cào
Rau, cà, khoai, sắn bốn mùa
Nhon bòn chắt bóp mệt nhoài vẫn tham
Tất cả dành hết chồng con
Chồng công tác tốt, con ngoan học hành
Đến khi con chớm trưởng thành
Mẹ mang bệnh tật rồi thời quy tiên
Ơn mẹ nước biển mênh mông
Con luôn ghi nhớ, in sâu trong lòng./.
                                                                     
                                         Đức Long, 23h30’ ngày 3/2/2017
                                                                              Quách Văn Nguyện
Chú giải:
       Bài thơ tôi viết về Mẹ tôi là Đỗ Thị Thám  với tất cả tấm lòng thành kính về Mẹ
      Mẹ tôi Sinh năm 1935 tại thôn Bồ Đình, xã Gia Vượng, huyện Gia Viễn, tỉnh Ninh Bình.
      Tạ thế: 19.4.2001.
       Bài thơ tôi gửi tham gia dự thi hội thơ xuân ngành Giáo dục - Đào tạo tỉnh Ninh Bình năm 2017.
(1)  Vào cuối năm 1971 Đế Quốc Mỹ đem bom bắn phá Miền Bắc trong đó có Cầu Đế gần nhà tôi. Cá ở dưới sông chết bom nổi rất nhiều. Mẹ tôi lúc đó đang mang thai tôi mặc dù tất cả dân làng không ai dám ra vớt cá thì chỉ có mình mẹ tôi với chiếc thuyền câu bé lao ra vớt cá trong giữa hai loạt bom của Mỹ. Sau này dân làng nói mẹ tôi là người liều nhất làng. Khi tôi lớn tôi hỏi mẹ thì mẹ bảo do mẹ ở gần cầu Đế chỗ Mỹ hay ném bom nên nắm được rõ quy luật giữa hai loạt bom của máy bay Mỹ thì mẹ mới dám liều như vậy.
(2)  Ruộng lúa vừa phun thuốc sâu xong đáng lẽ phải để một thời gian nhất định rồi mới được lội xuống làm cỏ lúa. Nhưng mẹ tôi một phần do coi thường là có sức khoẻ, phần nữa là do sốt sắng với công việc nên vẫn lội xuống ruộng ngay để làm cỏ lúa, đó cũng là một trong những nguyên nhân làm mẹ tôi mắc rất nhiều bệnh sau này và ốm mất năm 66 tuổi.